Truyện chữ Người Đàn Bà Đẹp Và Gia Sản Không Thể Mất

Chương 159


Gặp lại Đồng Vũ Vụ năm mười tám tuổi, Phó Lễ Hành có cảm giác không chân thực chút nào.

Mặc dù anh còn nhớ rõ dáng vẻ năm đó của cô nhưng dù sao ký ức cũng đã phai nhạt đi.

Hiện tại ở năm mười tám tuổi, cô xuất hiện trước mắt anh, không phải qua hình ảnh video mà là sự xuất hiện rất chân thật.

Đồng Vũ Vụ cúi đầu, thời điểm đi ngang qua Phó Lễ Hành, anh có thể mơ hồ ngửi thấy một mùi hương hoa thoang thoảng.

Anh vô thức đưa tay ra nhưng rồi lại buông xuống.

Chỉ có một tiếng thôi, một tiếng sau anh sẽ phải trở lại với cuộc sống thực tại.

Sao có thể để một tiếng này phá vỡ quỹ đạo vốn có của cuộc sống chứ?

Khi cửa thang máy đóng lại, anh quay đầu nhìn, đúng lúc thấy chính mình trong bức tường gương.

Lúc này anh mới hai mươi bốn tuổi, ở độ tuổi này cũng chưa vội kết hôn.

Cho dù biết Đồng Vũ Vụ trước, anh cũng sẽ không ở bên cạnh cô.

Sau này gặp lại Đồng Vũ Vụ mới là đúng người đúng thời điểm, gặp sớm hơn hay muộn hơn đều không được.

Vậy tại sao anh muốn quay lại thời điểm này?

Theo những gì hệ thống nói ở dòng cuối thì nó sẽ đưa anh quay lại thời điểm mà anh tiếc nuối.

Chẳng lẽ ở sâu trong nội tâm, anh tiếc nuối vì đã không làm điều gì đó vào ngày sinh nhật thứ mười tám của cô?

Sau khi rời khỏi Cẩm Thành Hoa Đình, Phó Lễ Hành nhớ lại quá khứ và rơi vào mờ mịt.

Anh giơ tay nhìn đồng hồ, chỉ còn nửa tiếng nữa.

Phải làm gì đây? Hiện tại không kịp để chuẩn bị chiếc vương miện nhỏ, hơn nữa sẽ để lại dấu vết anh từng tới, như vậy e rằng sẽ mang lại cho cô một số rắc rối không cần thiết.

Anh biết rõ cô muốn có một chiếc vương miện nhỏ, nhưng bây giờ anh không thể tặng nó cho cô.

Nửa tiếng này, Phó Lễ Hành tới cửa hàng bánh ngọt gần nhất để mua một chiếc bánh sinh nhật nhỏ.

Anh hỏi nhân viên cửa hàng ngọn nến có số mười tám và nhờ họ viết một tấm thiệp chúc mừng sinh nhật.

Nhân viên cửa hàng nhìn thấy người đàn ông đẹp trai, phong thái ưu tú này, hỏi: “Anh muốn viết gì?”

Phó Lễ Hành suy nghĩ rồi nói: “Chỉ cần viết đừng nóng vội, kiên nhẫn chờ.”

Nhân viên: “Hả?”

Nhưng khách hàng là thượng đế, cô ấy đành viết sáu chữ này lên thiệp chúc mừng theo yêu cầu của anh.

“Đừng nóng vội, kiên nhẫn chờ.”

Chờ cái gì?

Phó Lễ Hành nghĩ, chờ anh.

Chờ thêm vài năm nữa, anh sẽ xuất hiện trong cuộc sống của cô.

Đồng Vũ Vụ thất vọng rời khỏi Cẩm Thành Hoa Đình, từ chối lời mời của người khác.

Cô có thể chờ đến khi bữa tiệc sinh nhật kết thúc đã là cực hạn rồi.

Hôm nay cũng là sinh nhật mười tám tuổi của cô.

Tại sao không có ai nhớ chứ? Cô mím môi, kìm lại sự chua xót trong hốc mắt.

Khóc ở chỗ này thật quá mất mặt, lẽ ra cô nên quen với điều này trong mấy năm qua rồi.

Cô gọi cho tài xế Đồng gia, tài xế nói hai mươi phút sau mới có thể đến đón cô.

Đồng Vũ Vụ đứng ở cổng Cẩm Thành Hoa Đình, do dự một lúc, không biết nên đứng đợi ở cửa hay quay lại đại sảnh chờ.

Trong lúc cô đang do dự thì một cậu thanh niên xuất hiện trước mặt cô, trên tay cầm tấm thiệp có viết tên, nhìn thấy cô mới ngập ngừng hỏi: “Xin hỏi, cô có phải là Đồng Vũ Vụ không?”

Đồng Vũ Vụ sửng sốt, theo bản năng lùi về sau một bước, cũng may là đang ở cửa khách sạn, cô cảnh giác nhìn cậu thanh niên này rồi gật đầu: “Là tôi.

Có chuyện gì không?”

“Tốt quá.” Cậu thanh niên mỉm cười hiền lành, lấy một hộp bánh sinh nhật trên ghế sau xe điện đưa cho cô: “Đây là của một vị tiên sinh tặng cho cô, còn có đóa hoa này nữa.”

Cậu thanh niên đưa cho Đồng Vũ Vụ một đóa hoa tường vi trắng.

Điều này khiến Đồng Vũ Vụ càng thêm khó hiểu.

Hộp bánh sinh nhật trong suốt, cô nhìn vào thì thấy một chiếc bánh màu hồng nhạt, trên chiếc bánh còn ghi “Chúc mừng sinh nhật mười tám tuổi”.

Lẽ nào thật sự là tặng cho cô sao?

Là ai đây?

Đồng Vũ Vụ một tay cầm hộp bánh, một tay cầm đóa hoa tường vi trắng, tò mò hỏi: “Là ai tặng tôi vậy? Người đó trông như thế nào?”

Cậu thanh niên vỗ trán, ngại ngùng nói: “Thật xin lỗi, tôi không nhớ rõ anh ấy trông như thế nào.”

Cậu thanh niên cũng thấy kỳ lạ, rõ ràng vừa mới nhìn qua, tại sao lúc này cậu ta không thể nhớ được vị tiên sinh đó trông như thế nào.

Đồng Vũ Vụ: “…”

“Có điều,…” Cậu thanh niên vắt óc suy nghĩ một lúc: “Là một vị tiên sinh mặc tây trang rất lịch sự.

Đúng rồi, chính là mặc tây trang, giọng nói khá trầm ấm.”

Miêu tả giống như một vị tổng tài, nhưng nếu là một vị tổng tài thì sao cậu thanh niên này lại không nhớ rõ dáng vẻ của vị tiên sinh kia chứ?

Đồng Vũ Vụ cũng suy nghĩ, các bạn bè của cô đều trạc tuổi nhau, cũng chưa từng thấy người nào mặc tây trang.

Cậu thanh niên còn có việc, hoàn thành nhiệm vụ xong thì lập tức rời đi.

Đồng Vũ Vụ quay lại ngồi trên sofa ở đại sảnh khách sạn, lúc này mới có thời gian đọc thiệp chúc mừng trong bánh sinh nhật.

Cô lẩm bẩm trong lòng: “Đừng nóng vội, kiên nhẫn chờ? Có ý gì đây?”

Cô nghĩ không ra, nhưng không biết tại sao, nghĩ đến việc có người vẫn nhớ rõ hôm nay là sinh nhật của cô, tâm trạng thất vọng lại tốt lên rất nhiều.

Hôm nay đúng là sinh nhật mười tám tuổi của cô, vẫn nên vui vẻ một chút đúng không?

Đừng nóng vội, kiên nhẫn chờ.

Cô nghĩ, có phải người nọ muốn nhắc nhở cô rằng mình có thể có bất cứ thứ gì mình muốn, chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi một chút thôi?

Cảm ơn nhé!

***

Thời điểm Đồng Vũ Vụ tỉnh lại, cô ngây người nhìn lên trần nhà, phải mất một lúc lâu mới phản ứng được.

Cô ngồi bật dậy, nhìn mọi thứ xung quanh phòng, sau đó dụi mắt.

Cô thậm chí còn không quan tâm đến việc đi dép, chạy ra khỏi phòng ngủ với đôi chân trần trên hành lang tầng hai.

Đây là nhà của cô, nhà của cô và ba mẹ.

Phần thưởng của hệ thống là thật sao?

Cô mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện của ba mẹ ở dưới tầng.

Cô dừng bước, hai tay run rẩy.

Nhiều năm như vậy, cô dường như rất ít khi mơ thấy ba mẹ mình.

Đồng Vũ Vụ thật sự muốn gặp họ một lần nữa, thế nhưng cô lại thấy sợ hãi, có chút rụt rè.

Nhưng mà chỉ có một tiếng, cô hít sâu rồi bước từng bước về phía cầu thang, vịn lan can đi xuống.

Cách bày trí ở đây giống hệt trong trí nhớ của cô, khi cô đứng trên bậc thang nhìn về phía phòng khách thì thấy mẹ đang ngồi trên ghế sofa, tay cầm kéo, động tác cắm hoa trang nhã, mẹ cô vẫn trẻ đẹp như vậy.

Tóc đen búi cao, mặc một chiếc váy sơ mi trắng, nghe thấy tiếng động nên ngẩng đầu nhìn lên, sau đó mẹ mỉm cười: “Hôm nay sao lại dậy sớm vậy? Mẹ còn tưởng hôm nay con muốn dính lấy cái gường chứ.”

Vẻ mặt Đồng Vũ Vụ đờ đẫn, không dám chớp mắt.

Cô sợ rằng chỉ cần chớp mắt, cảnh tượng trước mặt sẽ lại biến mất.

Trong lúc cô đang ngẩn người thì ba từ phòng sách đi đến, cuộn tờ báo trên tay đánh nhẹ vào người cô, thấp giọng mắng: “Sao lại không đi dép, hôm nay trời lạnh, bị cảm rồi lại khóc nghẹt mũi.”

Thấy dáng vẻ con gái không nghe lời, ông thở dài một hơi rồi cam chịu bước đến trước cửa, tìm thấy trong tủ giày một đôi dép lông màu hồng.

Sau đó đi tới trước mặt con gái, đặt đôi dép ở bên chân cô: “Tổ tông nhỏ của tôi, đi vào mau.”

Đồng Vũ Vụ ngây người mang dép vào, khi chân dần ấm lên thì cô mới cảm thấy chân thật.

Không giống như những gì cô tưởng tượng, vốn dĩ cô cho rằng, nếu gặp lại ba mẹ thì cô sẽ khóc thật to, hoặc sẽ ôm bọn họ không chịu buông.

Nhưng khi mọi thứ thật sự xảy ra, cô phát hiện chính mình lại không dám phá vỡ sự bình yên này.

Giống như một ngày cùng ba mẹ ở quá khứ, cô ngoan ngoãn đánh răng rửa mặt, yên lặng ăn bữa sáng, cô nín thở tập trung, muốn nhỡ kỹ mọi thứ, ngay cả tiếng hít thở của ba mẹ.

“Tối nay ông có đi xã giao không?” Mẹ đưa cho cô miếng bánh mì có chấm mứt hoa quả, sau đó quay sang hỏi ba.

Ba trưng ra vẻ mặt đau đầu nói: “Có chứ, hôm nay tôi phải đi với chủ tịch Trương đến nông gia trang, chủ tịch Trương thích món gà nướng gì đó, tôi không thể từ chối được.”

“Vậy ông đi đi.” Mẹ quay sang cười với cô, “Hôm qua Vũ Vụ nói với tôi là muốn ăn đồ ăn Hàn Quốc.

Hôm nay tôi sẽ đưa con bé đi ăn, sau đó hai chúng tôi sẽ đi xem phim, ông không đi cũng tốt.”

“Đồ ăn Hàn Quốc?” Ba nhíu mày, lại nhìn về phía cô nói: “Ba nói với con rồi, bớt xem phim Hàn Quốc đi.

Phim nào cũng tai nạn xe cộ với ung thư giai đoạn cuối, nhạt nhẽo.”

Cô phì cười: “Con biết rồi, ba.”

Vốn dĩ trước đây cô cảm thấy những lời cằn nhằn này thật phiền phức, sao giờ lại cảm thấy ấm áp đến vậy chứ?

“Vũ Vụ muốn xỏ khuyên tai, hôm nay tôi sẽ đưa con bé đi xỏ.” Mẹ còn nói thêm: “Ông nhờ người bạn ở Nam Phi để ý xem có viên kim cương nào tốt thì giữ lại, tôi muốn làm một đôi khuyên tai nhỏ cho Vũ Vụ.”

“Con bé còn nhỏ như vậy, xỏ khuyên làm gì chứ?”

“Không nhỏ nữa, mười bốn tuổi rồi.

Con gái thích chưng diện là chuyện bình thường, chẳng lẽ để con bé lén đi xỏ khuyên sao? Không bằng tôi đưa con bé đi.”

“Được rồi, ăn nhanh lên, ăn xong tôi sẽ đưa Vũ Vụ đến trường.”

Ở cùng ba mẹ một lần nữa, Đồng Vũ Vụ mới phát hiện ra, cô không những không khóc mà lúc nào cũng muốn cười.

Thời gian đã chữa lành đau thương của cô.

Mẹ nhất thời nảy lòng tham, muốn cùng ba đưa cô đến trường.

Ba ngồi ở ghế lái xe, mẹ và cô ngồi ở ghế sau, cô lâu lâu lại nhìn mẹ rồi kéo tay của bà.

“Hôm nay Vũ Vụ dính người lắm nhé.” Mẹ cười, “Nhưng quả thực đã lâu rồi con không nắm tay mẹ.”

“Con thấy mẹ rất xinh đẹp, muốn nhìn mẹ nhiều hơn ạ.” Đồng Vũ Vụ vừa nói xong lập tức cảm nhận ở phía trước có một luồng áp suất thấp, cô lại nói thêm: “Ông Đồng hôm nay cũng rất đẹp trai, rất phong độ.

Đẹp đến mức con không thể mở được mắt nè!”

“Nhóc con nịnh nọt, muốn nhân cơ hội xin thêm tiền tiêu vặt phải không?”

Một nhà ba người trò chuyện vô cùng vui vẻ, cuộc trò chuyện đều xoay quanh những chủ đề thường ngày.

Mãi cho đến khi xe dừng trước cổng trường thì Đồng Vũ Vụ mới nhận ra.

Cô biết rõ cô sẽ phải trở về.

Cô ôm mẹ một cái, lại hôn lên khuôn mặt mẹ, thấp giọng nói: “Mẹ ơi, con yêu mẹ.”

Cô nhìn về phía ba đang đứng cạnh chiếc xe, đột nhiên thấy xúc động.

Dường như kể từ khi hiểu chuyện, cô chưa từng ôm ba lần nào, ba cũng xấu hổ không dám ôm con gái.

Sau nhiều năm nghĩ lại, cũng cảm thấy thật nuối tiếc.

Nghĩ đến đây, cô tiến lên ôm chầm lấy ba khiến ông kinh ngạc không kịp trở tay.

Cô cười nói: “Ba, con cũng yêu ba.”

Khi cô xoay người rời đi, tiến vào trong trường, trên khuôn mặt vẫn luôn nở nụ cười.

Tạm biệt, thật ra cô vẫn thấy tiếc khi không thể nói lời tạm biệt với ba mẹ.

Nếu khi đó cô biết rằng mình chỉ có thể ở bên ba mẹ mười lăm năm, cô nhất định sẽ trân quý từng ngày.

Ba mẹ, xin hãy yên tâm.

Mặc dù hai người không còn nữa, con vẫn có thể tự chăm sóc bản thân thật tốt, sống thật tốt và có trong tay sự nghiệp của mình, một người chồng yêu thương, nuông chiều và hai đứa nhóc đáng yêu.

Đừng lo lắng, con sẽ hạnh phúc.

Một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp lại nhau.

***

Đồng Vũ Vụ mơ màng tỉnh lại, trở mình một cái, có cảm giác được ai đó ôm vào lòng, khoang mũi tràn ngập mùi hương quen thuộc, thật an tâm.

Phó Lễ Hành vẫn nửa tỉnh nửa mê, lẩm bẩm một câu: “Ngủ đi.”

Cô chôn sâu vào trong lồng ng.ực anh, thỏa mãn “ừ” một tiếng..